RFA
Tôi là Nguyễn Khanh của Ban Việt Ngữ Đài Á Châu Tự Do. Thưa quý vị, trong nỗi đau buồn, chúng tôi xin được báo tin Ông Nguyễn Ngọc Bích, vị Giám Đốc đầu tiên và đáng kính của anh chị em Ban Việt Ngữ chúng tôi vừa từ trần, hưởng thọ 79 tuổi.
Ông mất trên đường từ Washington D.C. đến Manila để tham dự một hội nghị về Biển Đông.
Với mọi người, Ông là một học giả, một người hăng say
làm việc, sẵn sàng tham gia mọi sinh hoạt, sẵn lòng gánh vác những việc
nặng nhọc nhất. Với anh chị em chúng tôi, ông là một người thầy, một
người anh và là một người bạn rất chân tình. Vì thế, không ai ngạc nhiên
khi ngay sau khi được báo tin Ông mất, những người bạn và những người
biết Ông đều sửng sốt, có người bảo với anh em chúng tôi rằng con người
đáng quý nhất trên cõi đời này không còn nữa.
Trong suốt thời gian cả chục năm trời giữ vai trò của
người điều hành Ban Việt Ngữ, điều tất cả chúng tôi đều nhìn thấy và
không bao giờ quên là hình ảnh một Sếp Bích bắt đầu ngày làm việc với nụ
cười, và kết thúc ngày làm việc cũng bằng một nụ cười. Vì thế, bài học
lớn nhất mà Ông để lại cho chúng tôi là bài học bao dung, tha thứ, không
bao giờ giận hờn ai, xem tất cả mọi chuyện đều quá nhỏ, chỉ có tình anh
em, gia đình mới là điều đáng phải quan tâm.
Đó cũng chính là ước nguyện của ông ngay từ ngày đầu
tiên khi bước vào nhận trách nhiệm xây dựng đại gia đình Ban Việt Ngữ,
chăm sóc chương trình phát thanh hàng ngày từ khi chương trình còn là
một đứa bé nằm nôi, cho đến ngày nhìn thấy đứa bé thật sự trưởng thành,
và gia đình Ban Việt Ngữ mà ông đã bỏ nhiều công sức để gầy dựng ngày
một lớn hơn, vững mạnh hơn và biết thương yêu nhau hơn, đúng như ý ông
mong muốn trước ngày chia tay với chúng tôi để về nghỉ hưu.
Một lần nữa, trong nỗi đau buồn, toàn Ban Việt Ngữ Đài Á Châu Tự Do
chúng tôi xin được thông báo cùng quý vị: Ông Nguyễn Ngọc Bích, vị Giám
Đốc đầu tiên và đáng kính của chúng tôi vừa từ trần, hưởng thọ 79 tuổi. Ở đây, anh chị em chúng tôi xin cúi đầu chia tay với sếp Bích, thầy Bích, anh Bích, cùng nhau xin thắp nén hương tiếc thương một người sếp, một người thầy và một ông anh mà chúng tôi may mắn được gặp, được làm việc chung, và không bao giờ có thể quên.
No comments:
Post a Comment