Nhiều khi thành thực quá cũng gây cho mình những bực mình.
Trước đây ít lâu, tôi có viết một bài ngắn mang tựa đề: Tôi không phải dân Bắc. Tuần vừa qua, tôi lại viết bài: Hai nỗi cô đơn. Với 2 bài viết này, tôi nhận được khá nhiều điện thơ góp ý kiến, có người đồng ý, có người không đồng ý, nhưng cũng không có vấn đề gì quan trọng. Khi mình đã đưa ra một ý kiến, thì phải chấp nhận các lời phê bình.
Mới đây, khi đi ăn cưới cô cháu gái, tôi gặp anh Lâm Văn Bé, anh cười nói với tôi: Tôi hiểu ý anh, nhưng tôi nghĩ anh sẽ bị phản đối nhiều đó. Một lúc sau, gặp một ông bạn khác, ông này cũng nhã nhặn, nhưng hỏi móc tôi: Anh không sợ bị kết án là mất gốc??? Tôi hỏi lại ông:
Trước đây ít lâu, tôi có viết một bài ngắn mang tựa đề: Tôi không phải dân Bắc. Tuần vừa qua, tôi lại viết bài: Hai nỗi cô đơn. Với 2 bài viết này, tôi nhận được khá nhiều điện thơ góp ý kiến, có người đồng ý, có người không đồng ý, nhưng cũng không có vấn đề gì quan trọng. Khi mình đã đưa ra một ý kiến, thì phải chấp nhận các lời phê bình.
Mới đây, khi đi ăn cưới cô cháu gái, tôi gặp anh Lâm Văn Bé, anh cười nói với tôi: Tôi hiểu ý anh, nhưng tôi nghĩ anh sẽ bị phản đối nhiều đó. Một lúc sau, gặp một ông bạn khác, ông này cũng nhã nhặn, nhưng hỏi móc tôi: Anh không sợ bị kết án là mất gốc??? Tôi hỏi lại ông:
-Theo anh, gốc của tôi là gì?
-Thì anh người miền Bắc. Tuy anh ở trong Nam lâu, lấy vợ miền Nam, nhưng gốc của anh là người Bắc.
Tôi nản quá, nói với ông ta:
-Anh
trật lất rồi. Gốc của tôi là Việt Nam Cộng Hoà. Tôi là công dân của
Việt Nam Cộng Hoà. Những công dân VNCH có người sanh tại Miền Bắc, có
người sanh tại Miền Trung, có người sanh tại Miền Nam, nhưng họ đều có
chung một nền văn hóa, tôi gọi văn hóa Miền Nam. Gọi như vậy là để phân
biệt với các công dân của Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, ngày xưa
gọi là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa.
Ngày
nay, trong nước, còn sót lại những công dân cũ của VNCH. Tại Hải Ngoại,
đa số là người của VNCH. Tại Việt Nam, những người sống tại Miền Bắc
trước 1975 là công dân của CHXHCNVN. Hiện nay, đại đa số người Việt Nam
trong nước là các công dân của CHXHCNVN.
Người
Việt Nam, nói chung, có cùng một tiếng nói, nhưng nói cùng một thứ
tiếng không có nghĩa là cùng một tổ quốc. Người Anh, người Úc, người Mỹ,
cùng nói tiếng Anh, nhưng họ không cùng một tổ quốc.
Cũng
vây, người Việt Nam Cộng Hòa và người của CHXHCNVN không cùng một tổ
quốc. Với tôi, người của CHXHCNVN rất xa lạ: Họ nói khác tôi (tiếng Việt
Cộng), họ suy nghĩ khác tôi, sống khác tôi, thậm chí lái xe, chưởi thề,
ăn mặc, hát, đóng kịch, mọi thứ đều khác... Họ có một lá cờ khác, một
bài quốc ca khác, những anh hùng khác, những thần tượng khác. Những
người đó là gốc của tôi hay sao???
Cộng
Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là tổ quốc của tôi hay sao??? Không, gốc
của tôi là VNCH, tổ quốc của tôi là Việt Nam Cộng Hòa. Công dân của VNCH
là công dân VNCH và công dân của CHXHCNVN là công dân của CHXHCNVN.
Hai khối người, nhưng cũng là hai nỗi cô đơn. Hai nỗi cô đơn này hiện hữu tại trong nước, nhưng cũng hiện hữu tại Hải Ngoại.
Bây
giờ, giả thử có một ông đảng viên CS nào kêu gọi nới rộng tự do một
chút, cởi mở hơn một chút, sửa sai chế độ của họ một chút, thì đó là
việc của họ. Riêng tôi, Cộng Sản phải được xóa bỏ toàn bộ.
Sửa nó? đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Sửa nó? đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Trần Mộng Lâm
---------
No comments:
Post a Comment