Lời giới thiệu của tác giả Hữu Nguyên
Kính thưa Quý vị,
Trong những ngày qua, mạng lưới truyền thông thế giới đã có nhiều bài tường thuật về vụ án mạng, giết hại LS Lê Đình Hồ. Chúng tôi, nhân chứng của vụ án, vì quá thương tâm và bận rộn, nên đến hôm nay, mới cố gắng gửi tới Quý vị bài viết dưới đây, ghi lại những điều mắt thấy tai nghe, cùng sự đau đớn, chua xót tột cùng của mình, trong những phút giây đầu tiên, khi vụ án xảy ra.
Bài tới, chúng tôi sẽ cố gắng trình bầy vài giả thuyết dẫn đến vụ án mạng, dựa trên những SỰ THẬT VÀ BẰNG CHỨNG CỤ THỂ. Chúng tôi cũng tha thiết kính mong, trong khi chờ đợi kết quả điều tra của cảnh sát, nếu Quý vị có đưa ra bất cứ GIẢ THUYẾT nào nhằm soi sáng nguyên nhân dẫn đến vụ án mạng, xin thận trọng dựa vào SỰ THẬT và những bằng chứng hợp tình hợp lý. Việc đề nghị ký thỉnh nguyện thư, hoặc chính trị hoá vụ án mạng, hay quyết đoán vụ án mạng là tội ác của CS/VT, mà không đưa ra những bằng chứng cụ thể, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến uy tín và sự đoàn kết trong cộng đồng.
Riêng chúng tôi, xin trân trọng thưa cùng Quý vị, dù kết quả cuộc điều tra có như thế nào, LS Lê Đình Hồ vẫn luôn luôn và mãi mãi là một người bạn tuyệt vời, một chiến hữu can đảm, một luật sư sáng suốt… trên con đường phụng sự lý tưởng cùng Sàigòn Times.
Trân trọng,
Hữu Nguyên
****
Vòng tay VĨNH BIỆT…
|
Chiều Thứ Ba 23 tháng Giêng 2018, LS Lê Đình Hồ, ông VMC và tôi (Hữu Nguyên), đang ngồi trò chuyện quanh chiếc bàn tròn, bên phải, ngay bên ngoài tiệm cà phê Happy Cup, Bankstown… đột nhiên, mấy tiếng súng nổ vang… LĐH đứng dậy, bước loạng choạng một, hai bước, rồi té nghiêng về phía phải, nơi tôi đang ngồi. Cùng lúc anh đứng lên, tôi cũng bàng hoàng đứng theo, nên khi anh té, tôi vội ôm lấy anh, vừa muốn nâng anh đứng dậy vừa muốn để anh nằm xuống, trong lúc tâm trí tôi bấn loạn… giữa tiếng la hét ầm ĩ của đám đông… Ai đó nói tôi đặt anh nằm xuống để hô hấp nhân tạo… Tôi làm theo. Một người dùng hai tay ấn liên tục vô ngực anh… Ai đó nói tôi lấy hơi, thổi vào miệng anh… Tôi làm theo… Miệng của tôi phủ kín miệng của anh… Những hơi thở đầu tiên của tôi, anh nhận… Nhưng đến lần thứ bảy, thứ tám, hơi thở của tôi bị tắc nghẽn, thổi không vào nữa… Tôi cố gắng nhiều lần nữa, nhưng không được… Nhìn ánh mắt đau đớn, như muốn níu kéo, muốn trăn trối của anh, tôi run rẩy nức nở… Tôi muốn nghe tiếng anh lần cuối… Tôi muốn biết ước nguyện của anh trong giây phút cuối… “Anh Hồ ơi… Anh Hồ ơi… Tôi nè… Chí nè, Chí nè, tôi đang ôm anh nè, anh Hồ ơi, tôi đang ở bên anh nè… Anh nói đi, anh nói đi, tôi nghe anh mà…” Mắt anh đờ đẫn, mất thần, cả người anh bất động… Tôi ôm chặt thân xác anh trong nỗi đau đớn nghẹn ngào, nước mắt dàn dụa… Anh vĩnh biệt tôi thật rồi sao anh Hồ ơi!!!… Hộp cá vợ anh kho, anh vừa trao cho tôi lúc nãy, vẫn còn đây mà sao anh đi… Tôi khóc âm thầm trong nghẹn ngào đau đớn… Anh đã trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của tôi… VÒNG TAY VĨNH BIỆT!!! Đau đớn nghẹn ngào gọi tên anh, gọi tên anh… nhiều lần, trong khi nước mắt tôi dàn dụa, cả người tôi run rẩy… Rồi xe cứu thương tới, xe cảnh sát đến… Mọi người phải rời khỏi hiện trường… Ai đó kéo tay tôi… Tôi bàng hoàng đứng dậy, bàn tay và quần áo của tôi… dính máu của anh… Nhìn thấy cặp kiếng cận và chiếc bút của anh nằm trên mặt đất, trong khi máu của anh vẫn chảy lênh láng… tôi cúi nhặt bỏ vô túi, thầm ước nguyện được gìn giữ những kỷ vật cuối cùng, còn ấm hơi anh!!!… Ai đó, dúi vô bàn tay tôi chùm chìa khoá của anh… Một cảnh sát bước đến yêu cầu tôi rời khỏi hiện trường. Tôi từ chối và nói, tôi là nhân chứng và là người bạn rất thân của anh… Ngay chiều hôm đó, tại đồn cảnh sát Bankstown, tôi đã làm việc liên tục cho đến 2 giờ sáng, xong bản khai báo dài 37 trang… về một vụ án mạng, cướp đi người chồng, người cha, người bạn… thân thiết, đáng kính và đáng quý của chúng tôi. Lúc đó là 3.40 phút chiều 23 tháng Giêng, 2018, thời điểm khắc nghiệt, đau đớn nhất của những người thân yêu và bằng hữu của anh…
Mấy ngày qua, chúng tôi sống trong bàng hoàng đau đớn… Mỗi cảnh vật, góc phố, con đường… đi qua, chúng tôi đều thấy anh trong lệ nhoà… Và ngay cả giờ phút nay, khi viết những dòng chữ này, tôi vẫn run rẩy đau đớn, nước mắt dàn dụa… Làm sao không đau đớn được, khi mỗi ngày, mỗi giờ trôi qua, những hình ảnh, câu nói, kỷ vật… đều nhắc nhở chúng tôi nhớ đến anh. Làm sao không đau đớn được khi ghé qua khách sạn thăm chị và các cháu, tình cờ nhìn thấy trong phôn, hình tôi ôm anh, Khoai Lang, cháu gái 5 tuổi của anh, đã ngây thơ hỏi tôi, “Sao bác Chí lại ôm ba vậy? Ba ngủ hả bác? Mà sao ba ngủ, bác Chí lại ôm?” Làm sao không đau đớn, nghẹn ngào, khi thấy Bánh Bao mới hơn một tuổi, cầm chiếc phôn đưa cho Má, bập bẹ đòi Mum gọi Ba…
Hữu Nguyên (Nguyễn Hữu Chí)
No comments:
Post a Comment