(tặng tất cả Thuyền Nhân Việt Nam trong cuộc vượt biên đau thương nhất của lịch sử loài người)
Add caption |
Tôi đang sống cuộc bình yên
Nơi hương nhãn tiến thơm riêng một vùng (1)
Lớn cùng với núi với sông
Tôi yêu trang sử hào hùng nước tôi
Yêu dân, bao chục triệu ngườiSống đời nhân bản, xây đời cần lao (2)
Thông minh, bất khuất, anh hào
Yêu quê, xương trắng máu đào, dựng quê
Hóa Giang dũng cảm lời thề
Diên Hồng trống giục bốn bề liệt oanh
Quê tôi là một bức tranh
Rừng vàng, biển ngọc, núi xanh, kiêu hùng ....
*
Thế rồi Bến Hải một dòng
Ai đem chia cắt để lòng nước đau
Để cho vườn nhãn rưng sầu
Tôi nhìn vườn nhãn nghẹn câu giã từ
Triệu người dân Bắc di cư
Vào Nam tưởng đã được như mong cầu
Nào ngờ hăm mốt năm sau
Miền Nam cũng lại đỏ ngàu máu tươi (3)
Đau thương ngập chín tầng trời
Người không được sống kiếp người, thảm chưa !
Dân thành vượn thuở hoang sơ
Quê hương thành chốn có thừa nhà giam
Đau lòng, tôi bỏ Việt Nam
Ra khơi, vượt biển, tôi làm Thuyền Nhân !
*
Thuyền Nhân, nhắc chuyện Thuyền Nhân
Tưởng như hỏa ngục gian trần hiện lên
Nào là bão tố giữa đêm
Sóng nhồi, tàu vỡ, người chìm, ván trôi...
Nào dao hải tặc giết người
Thất thanh, thiếu nữ thét nơi mạn thuyền
Nào tàu chết máy, lật nghiêng
Người theo sóng cuốn, người thiêm thiếp chờ
Nào người tàu lạc đường mơ
Xương phơi trắng đảo san hô, cạnh tàu !
Nào giây thuỷ táng thương đau
Chồng ôm giữ vợ, mẹ gào níu con ...
Mây đen, sóng cũng đen ngòm
Biển to, người bé tí hon ... hãi hùng
Nào tàu mất tích biển đông
Không còn dấu vết trên dòng nước xanh
Người may, cặp bến an lành
Thương người nửa cuộc, lòng canh cánh sầu
Thuyền Nhân, chuyện chẳng hết đâu
Kể thêm nữa chỉ lòng đau xót lòng
*
Vì ai con Lạc cháu Hồng
Tang thương chết giữa biển đông thế này ???
Oan hồn dân Việt còn đây
Nỗi hờn còn đó, vẫn đầy, vẫn đau....
Biển đông sóng vẫn dậy sầu
Hỡi người chung những nhịp cầu nhớ...? quên ...?
Ngô Minh Hằng
Nơi hương nhãn tiến thơm riêng một vùng (1)
Lớn cùng với núi với sông
Tôi yêu trang sử hào hùng nước tôi
Yêu dân, bao chục triệu ngườiSống đời nhân bản, xây đời cần lao (2)
Thông minh, bất khuất, anh hào
Yêu quê, xương trắng máu đào, dựng quê
Hóa Giang dũng cảm lời thề
Diên Hồng trống giục bốn bề liệt oanh
Quê tôi là một bức tranh
Rừng vàng, biển ngọc, núi xanh, kiêu hùng ....
*
Thế rồi Bến Hải một dòng
Ai đem chia cắt để lòng nước đau
Để cho vườn nhãn rưng sầu
Tôi nhìn vườn nhãn nghẹn câu giã từ
Triệu người dân Bắc di cư
Vào Nam tưởng đã được như mong cầu
Nào ngờ hăm mốt năm sau
Miền Nam cũng lại đỏ ngàu máu tươi (3)
Đau thương ngập chín tầng trời
Người không được sống kiếp người, thảm chưa !
Dân thành vượn thuở hoang sơ
Quê hương thành chốn có thừa nhà giam
Đau lòng, tôi bỏ Việt Nam
Ra khơi, vượt biển, tôi làm Thuyền Nhân !
*
Thuyền Nhân, nhắc chuyện Thuyền Nhân
Tưởng như hỏa ngục gian trần hiện lên
Nào là bão tố giữa đêm
Sóng nhồi, tàu vỡ, người chìm, ván trôi...
Nào dao hải tặc giết người
Thất thanh, thiếu nữ thét nơi mạn thuyền
Nào tàu chết máy, lật nghiêng
Người theo sóng cuốn, người thiêm thiếp chờ
Nào người tàu lạc đường mơ
Xương phơi trắng đảo san hô, cạnh tàu !
Nào giây thuỷ táng thương đau
Chồng ôm giữ vợ, mẹ gào níu con ...
Mây đen, sóng cũng đen ngòm
Biển to, người bé tí hon ... hãi hùng
Nào tàu mất tích biển đông
Không còn dấu vết trên dòng nước xanh
Người may, cặp bến an lành
Thương người nửa cuộc, lòng canh cánh sầu
Thuyền Nhân, chuyện chẳng hết đâu
Kể thêm nữa chỉ lòng đau xót lòng
*
Vì ai con Lạc cháu Hồng
Tang thương chết giữa biển đông thế này ???
Oan hồn dân Việt còn đây
Nỗi hờn còn đó, vẫn đầy, vẫn đau....
Biển đông sóng vẫn dậy sầu
Hỡi người chung những nhịp cầu nhớ...? quên ...?
Ngô Minh Hằng
1-
Nhãn là thổ sản rất đặc biệt của vùng Hưng Yên. Quả nhãn vị ngọt, mùi
thơm, cơm dày, hột nhỏ, rất ngon, Xưa, để tiến vua nên gọi là nhãn tiến.
2- Lao động và chuyên cần, hai đức tính của người VN, xin đừng hiểu lầm với tên một đảng phái chính trị
3-
1954 VC chia đôi Bắc Nam VN tại sông Bến Hải với hiệp định Geneve.
Hai mươi mốt năm sau, 1975, Việt Cộng không tôn trọng hiệp định đã ký
kết mà đưa quân xâm lăng chiếm nốt miền Nam.
No comments:
Post a Comment