Cuộc đời anh là chuỗi dài bất hạnh
Tuổi ấu thơ thân thể đã tật nguyền
Khi vừa lớn thì gặp cơn quốc biến
Anh xa nhà trong giai đoạn đảo điên
Tuổi mười bảy thay vì hoa và mộng
Ôm cây đàn chẳng ủy mị yêu đương
Bởi tim anh đã dành cho tổ quốc
Như chút quà anh gởi tặng quê hương
Ba tám năm không một ngày ngừng nghỉ
Dẫu chân anh không mang nỗi thân mình
Anh có mặt nơi đồng bào cần đến
Và kê vai gánh bớt nỗi điêu linh
Tôi biết anh những ngày còn khốn khổ
Nơi quê nhà chờ tiếng hát trong đêm
Làn sóng ngắn vượt đại dương mang đến
Vài niềm vui trong cuộc sống gông kềm
Nghe anh hát cũng là niềm an ủi
Lời hưng ca là hy vọng mang về
Không trau chuốt bằng những lời vô nghĩa
Mà chân thành của một kiếp xa quê
Nghiệp hát ca cũng mang nhiều tai tiếng
Hạng xướng ca chỉ biết chạy theo tiền
Anh khác hẳn, mang niềm “vong quốc hận”
Đó là điều làm Việt Dzũng rất riêng!
Tôi không quen dẫu đôi lần gặp mặt
Bên khán đài cùng hút thuốc hàn huyên
Nay anh mất, tưởng như người thân thiết
Lời chia tay, mong anh hết ưu phiền!
San Diego, 12-21-2013
Caubay Thiem(dan chim viet)
No comments:
Post a Comment